Lớp 7/1 trường THCS Thông Tây Hội
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Forum dành riêng cho mem of 7/1

Đăng Nhập

Quên mật khẩu



Latest topics
» Tui có ý kiến, xem được hok, hok được thì đừng chửi!
Điều bí mật từ cái gầm bàn!!! I_icon_minitimeThu Oct 21, 2010 10:20 am by dianrom1

» Những bức ảnh để đời" của Michael Jackson!!!
Điều bí mật từ cái gầm bàn!!! I_icon_minitimeTue Jun 30, 2009 8:49 pm by Admin

» Nhạc nước ngòai
Điều bí mật từ cái gầm bàn!!! I_icon_minitimeTue Jun 30, 2009 9:30 am by anluong1996

» Zac Efron!
Điều bí mật từ cái gầm bàn!!! I_icon_minitimeTue Jun 30, 2009 7:56 am by myngoc

» Ai giỏi toán thì vô giải nha!
Điều bí mật từ cái gầm bàn!!! I_icon_minitimeMon Jun 29, 2009 9:15 pm by myngoc

» Hài________________
Điều bí mật từ cái gầm bàn!!! I_icon_minitimeMon Jun 29, 2009 6:11 pm by anluong1996

» Thái độ của chúng ta!!!
Điều bí mật từ cái gầm bàn!!! I_icon_minitimeMon Jun 29, 2009 5:00 pm by myngoc

» Cuộc sống thật tuyệt vời!!!!
Điều bí mật từ cái gầm bàn!!! I_icon_minitimeMon Jun 29, 2009 4:59 pm by myngoc

» Hai mặt của cuộc sống!!!
Điều bí mật từ cái gầm bàn!!! I_icon_minitimeMon Jun 29, 2009 4:57 pm by myngoc


You are not connected. Please login or register

Điều bí mật từ cái gầm bàn!!!

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

myngoc

myngoc
Chi Đội Phó

Có những lúc bạn muốn trốn đi đâu đó thật xa. Có những lúc thậm chí bạn bỗng muốn biến mất khỏi thế gian. Điều ấy là bình thường, bình thường vì bạn đang trốn tránh sự thực: bạn đang đứng ở đâu trong thế giới này?


Đâu là chỗ của bạn? Đâu là nơi bạn có thể từ đó đến và từ mọi điểm quay về. Không phải là gia đình, cũng không phải trường lớp, nơi đó nằm trong chính mỗi người chúng ta. Trong bạn và trong tôi.

Một ai đó nói: “Tớ bỗng dưng muốn chui xuống gầm bàn”. Điều ấy đơn giản vì với họ, lúc ấy, cái gầm bàn là nơi bình yên.

Vậy thì, nơi chúng ta quay về chính là miền bình yên trong chính chúng ta. Có thể là cái gầm bàn, có thể là một góc giường dựa lưng vào tường, có thể là một chỗ ngồi quen, có thể là ở giữa đường phố đông người.

Một người khác lại nói về cách thức đánh rơi nỗi buồn: “Tôi đi dưới mưa, đường thật đông. Nước mắt sẽ hòa vào nước mưa và chẳng gây bất kì sự chú ý nào. Tôi cũng như mọi người. Tôi ra đường có công việc. Công việc của tôi là đánh rơi nỗi buồn!”. Một người bạn khác, anh ấy đánh rơi nỗi buồn từ những tầng cao, bằng một vài chiếc máy bay giấy bay bay bay thật nhẹ vào tầng trời. Máy bay giấy chưa kịp rơi xuống đất, nỗi buồn đã đánh rơi trên cao! Tôi thì thường đánh rơi nỗi buồn của mình vào một que kem, ăn hết que kem, vị lạnh trên đầu lưỡi, và cả vị ngọt nữa, nỗi buồn lặng lẽ đi đâu.

Lại nói về cái gầm bàn kì lạ. Ai đó giấu mẹ vài que kẹo mút, chui xuống gầm bàn, liếm lấy liếm để, không sợ bị bọn trẻ con hàng xóm đánh cướp mất: vụng trộm và an toàn. Một người nữa, nói rằng, bài học đầu tiên cậu học được khi đến Nhật Bản: khi thấy có dấu hiệu động đất, bạn hãy lấy gối hay một vật mềm xốp tương tự, che lên đầu, rồi chui vào chỗ nào có thể tạo thành một khoảng trống như cái gầm bàn chẳng hạn... Đôi khi, từ trong cái-gầm-bàn mà bạn đã tin tưởng, ngay cả nỗi sợ hãi cũng biến mất!

Cuộc sống là những cuộc gặp gỡ. Cuộc sống cũng là những cuộc đối đầu. Đối thủ nguy hiểm nhất và khó vượt qua nhất lại đang ở trong chính bản thân mỗi chúng ta: bệnh tật, sợ hãi, cô đơn, chán nản, thất vọng, ích kỉ, tham lam... Thì, hình ảnh cái gầm bàn gần như một giải pháp hữu hiệu nhất.

Nào, tìm cho mình một miền bình an để có thể lấy lại thăng bằng, niềm tin, tình yêu và nghị lực để tiếp tục mỉm cười với chính mình - ngày hôm qua!

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết